– Ê nhóc, ba mẹ con đâu?
– Ba mẹ mất rồi, còn con với em trai thôi, không nhà, tự mình mà sống
– Thế đêm về hai đứa ngủ ở đâu?
– Bạ đâu ngủ đó chú ơi, nhưng thường bọn con hay về cầu Mống, chỗ đó ít muỗi, dễ ngủ hơn.
Rút trong ví tờ 50 ngàn, tui dúi nhẹ vào tay đứa nhóc lom dom chỉ tầm 7 8 tuổi.
– Cầm lấy, chú cho, cố gắng nhé!
– Con xin, tương lai chúc chú may mắn nghe, lần sau gặp lại cho con tiếp nhé, hì hì
Nói đoạn nó đã vội chạy qua bàn khác, rồi hòa vào dòng người đông đúc lúc nào không hay…
Mỗi khi tụ tập cuối tuần, tôi hay gặp những đứa trẻ như thế. Khi thành phố bắt đầu lên đèn, đường phố đầy rẫy những đứa trẻ mặt mũi còn non choẹt, đi chân đất, quần áo cũ mèm, xách bên hông tòng teng chai dầu lửa, vài cây đuốc, thêm chai nước lọc trong cái bình sữa cũ.
Mấy nhóc hay đứng trước chỗ mấy quán nhậu, la lên mấy tiếng để thu hút sự chú ý. Tụi nhỏ lắm trò từ cho cây đuốc đang cháy vào miệng tới ngậm một miếng dầu hôi rồi phun ra ngọn lửa dài ngoằng, sáng rực cả một góc phố.
Ngón nghề này coi bộ cũng đơn giản, nhưng độc hại quá làm mỗi lần xem đều xót xa. Hong biết ngậm dầu lửa cả tối, cổ họng và cả lưỡi tụi nó có còn ổn hông.
Mà lạ, đứa nào cũng cười, cũng niềm nở dẫu miệng vẫn còn dính đầy dầu, thấy mà tội.
Sài Gòn ơi, thương lắm, bảo bọc mấy nhỏ lớn khôn giùm nghenn!
Nguồn: Ảnh: Lâm Hồ, Nội dung: Vĩnh (via Sài Gòn nghenn)